Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em
Phan_20
Nhưng ngày thứ ba, cô xuất hiện lần nữa, anh bắt đầu hoài nghi, cô có nhà ở bên cạnh hay còn đi theo anh? Anh cảm giác mình có suy nghĩ này quả thật được gọi là quỷ dị, bởi vì cái đó buổi chiều, anh lại bị loại ý nghĩ này hành hạ lặp đi lặp lại, vì vậy sau khi anh đến nhà, anh làm một chuyện mà chính mình cũng không thể tin được, anh từ trong nhà lại đi ra, sau đó giữ khoảng cách không gần không xa đi theo cô, bước chân của cô nhẹ nhàng, trong miệng giống như đang ngâm nga bài hát, anh vẫn đi theo cô, mãi cho đến khi cô về đến nhà.
Nhà của cô, cách nhà anh rất xa, hai hướng đi hoàn toàn ngược nhau. Anh cũng nhìn thấy, khoảng cách nhà cô và nhà mình quá xa. Thật ra đến một ngày kia, anh đứng yên lặng bên cạnh nhà của cô thật lâu thật lâu, trước kia anh từng nghe nói qua lòng sông luôn thấp hơn mặt biển những chữ này, khi đó thật sự là anh cảm nhận được hết ý nghĩa của nó
Chính là loại cảm giác, cô ấy và mình, thật sự đang sống ở hai thế giới.
Cô đi theo anh, thật ra thì rất ít theo tới gần nhà anh, anh nghĩ, chắc cô cũng chưa biết nhiều, trong mắt người khác thành tích ưu tú đó, diện mạo thiếu niên tuấn tú, lại ở trong một con hẻm nhỏ, trong ngõ hẻm là có thể nghe thấy được mùi ẩm mốc rất nặng, cô có thể thấy rõ, cho nên cũng sẽ cách xa.
Nhưng, không có.
Cô vẫn đi theo anh như vậy, mãi cho đến khi về đến nhà anh.
Cảm giác rất kỳ quái, mỗi lần vào thời điểm này này, anh sẽ đi theo phía sau cô, cho đến khi cô đi ra khỏi này khu nhà cũ này.
Ra khỏi khu nhà cũ, lập tức không có âm u như vậy, hai bên cũng thường xuyên có người, không đến nỗi gặp nguy hiểm.
Có thay đổi là từ bắt đầu mùa đông, tiết trời thay đổi, trời tối cũng bắt đầu nhanh hơn, hình như cô cũng có e sợ, không hề đi theo anh vào khu phố nhà cũ nữa, còn anh cũng không cần phải trở về đến nhà sau đó lại đi ra cửa.
Loại cảm giác đó rất kỳ quái, đã như trở thành thói quen vậy, đột nhiên không cần sau khi về nhà rồi lại đi ra. . . . . .
Anh đang trong phòng của mình, đối với hành động mình làm tỏ vẻ nghi ngờ, anh không biết mình đang làm gì, hoặc là mình làm cái gì, cũng suy nghĩ không biết mình tại sao lại làm như vậy.
Có lẽ là khi trong lúc vô tình anh nhìn đến ánh mắt của cô thì cô lại lóe lên tia hốt hoảng, cẩn thận, lại cứ như vốn cố chấp đứng tại chỗ, khiến anh không nhịn được rất muốn quay đầu đi xem một chút.
Anh cảm giác mình thích ứng cũng trở nên rất kỳ quái, vừa bắt đầu không thích loại ánh mắt kia luôn dừng lại trên người mình, dần dần đón nhận, sau đó trở thành chuyện đương nhiên?
Anh bắt đầu vừa đi học vừa đi tìm học sinh để dạy thêm, cũng chỉ nhận học sinh cấp 3, ý định nhận học sinh của anh có hạn, cho nên học phí cũng rất thấp, dù vậy anh cũng nhận, ít nhất thì anh vẫn có thể tự chính mình kiếm tiền.
Ngày đó anh cũng là sau khi tan học, anh lại quên sách trên lớp học, trở lại phòng học, anh vừa mới chuẩn bị đẩy cửa ra, liền nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền ra.
"Được chưa Trình Vũ Phỉ, bạn xem một chút bạn đang làm những gì, mất mặt, quá mất mặt. . . . . . Mình tại sao có thể có một người bạn thân như vậy?" Hành động của Tiết Giai Nhu đối với Trình Vũ Phỉ bây giờ là phỉ nhổ có thêm ghét bỏ, "Thích liền đuổi theo , vậy đến tột cùng bạn đang tính làm gì?"
"Mình . . . . . Sợ. . . . . ."
"Sợ cái gì? Sợ bị cự tuyệt? Bị cự tuyệt cũng tốt, bạn cũng sớm thu hồi tim của mình, không cần sẽ tiếp tục lãng phí thời gian."
"Mình không phải sợ bị cự tuyệt. . . . . . Mình chỉ không muốn ảnh hưởng đến anh ấy, nếu như mà mình thật sự thổ lộ điều gì, anh ấy không thích mình...mình hành động như vậy đối với anh ấy mà nói cũng là quấy nhiễu. . . . . . Hơn nữa anh ấy. . . . . . Dù sao bạn cứ coi như mình không có dũng khí đi!"
"Không phải bạn không có dũng khí, mà vốn là bạn không hề có dũng khí."
Trình Vũ Phỉ cười cười, nhưng không phản bác lại.
"Đến tột cùng bạn thích anh ấy vì cái gì, thật ra thì, thành tích tốt thật không biểu hiện điều gì, cũng không chắc chắn về sau sẽ thành công, huống chi điều kiện gia đình của anh ấy . . . . ." Tiết Giai Nhu nhún nhún vai, "Mặc dù nói không thể cầm tiền bạc để cân nhắc, nhưng bạn suy nghĩ một chút, bạn trai của mình có thể mua cho mình các loại quà tặng, nhưng bạn trai của bạn cái gì cũng không thể mua cho ban, không thể dẫn bạn ăn bữa tiệc lớn, không thể giúp bạn mua quần áo xinh đẹp, hơn nữa bạn vẫn không thể trách cứ anh ấy, anh ấy nghèo nha, mua không nổi. . . . . ."
Trình Vũ Phỉ khẽ cắn răng, cho nên mới nói không muốn ảnh hưởng đến anh.
"Mình cũng không biết thích anh ấy là vì cái gì, bạn cứ coi mình đã như tẩu hỏa nhập ma đi!"
Tiết Giai Nhu lấy tay dùng sức xoa tóc người bạn tốt này, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Trình Vũ Phỉ chẳng qua là cảm thấy, thích người này, thật ra thì thật không thể nói là có áp lực nặng nề, vừa chân chính vừa đầy đủ tâm ý mình bỏ ra, khiến điều này càng ngày càng tăng thêm. Cô thích người thiếu niên kia vì điều gì đây, thích anh ngồi ở chỗ đó, người khác thế nào nhất định vẫn không sáng bằng một phần của anh, cho dù người khác có cười nhạo nghề nghiệp của mẹ anh, cười nhạo anh mặc quần áo như bần hàn, anh đều có thể đường đường chính chính ngồi, sống lưng so với ai khác cũng thẳng hơn.
Cô nghĩ cô vĩnh viễn cũng không làm được như vậy, nhưng những chuyện kia vẫn không làm ảnh hường đến người cô thích, hơn nữa mỗi lần nhớ đến anh đĩnh được chính trực mà ngẩng cao đầu, cô đã cảm thấy rất đau lòng, Đúng vậy, người khác đều nói gia đình anh có điều kiện quá kém, vậy mà với điều kiện đó, anh không oán trời trách đất, không tự giận mình, nguyện ý dùng sức cố gắng của mình đi thay đổi tất cả, như vậy người khác không nên tôn trọng anh sao?
Huống chi, anh như vậy, thật sự là không dễ dàng.
Mỗi lần nhìn đến dáng vẻ nhẹ nhàng của anh, cô đều đau lòng, phải đối mặt với bao nhiêu chuyện khó khăn mới có thể trở nên như vậy?
An Diệc Thành xoay người rời đi, cũng không cầm theo quyển sách kia.
Anh rốt cuộc biết, vì sao anh không ghét cô thích anh, cô chính là một cơn gió, không ảnh hưởng anh, để cho anh sống theo cuộc sống của anh, cô chỉ cần xem là tốt rồi, cô căn bản không có tính toán làm ảnh hưởng anh, cũng không có tính toán để đạt được điều gì.
Kỳ thi lần sau, đã có kết quả.
An Diệc Thành biết thành tích xếp hạng của mình sẽ không thay đổi, chỉ cần làm xong bài thi, anh dường như là có thể tính toán ra điểm số của bản thân, đây đối với anh mà nói, đã tập mãi thành thói quen. Thành tích bảng thông báo luôn là được vây quanh bởi rất nhiều người, một tầng lại một tầng, anh đứng ở hành lang, tựa vào trên lan can, nhìn bóng dáng của những bạn học kia.
Sau đó, anh nhìn thấy cô.
Cô xem thật lâu thật lâu, đầu tiên là bị người khác đẩy ra ở bên ngoài, cô cũng không tranh, mà là chờ người khác nhìn xong sau đó cô tiến lên nữa, có người đi sẽ có người tới, hình như cô vẫn luôn là không chen vào được.
Anh nhìn trong chốc lát, đột nhiên liền nở nụ cười.
Rốt cuộc, người dần dần giải tán, cô đứng ở nơi đó nhìn rất lâu.
Anh tựa vào trên lan can tay, nắm thật chặt.
Cô ở đây là đang nhìn thành tích của anh sao?
Cái suy đoán này, đột nhiên liền chui vào đầu óc của anh.
Một bài thi viết văn của An Diệc Thành được dán vào bảng thông báo để bạn học xem xét, chữ của anh viết không tệ, về sau đính vào nơi đó để mọi người tới xem.
Ngày đó viết bài thi vẫn được đính ở nơi đó rất lâu, đột nhiên có một ngày, không thấy bài thi viết.
Hôm đó An Diệc Thành vốn là muốn đi đến chỗ dạy thêm cho học sinh kia thật nhanh, đối phương đột nhiên có chuyện, anh chạy tới nhà của đối phương mới hay tin, anh chỉ còn cách trở về trường học, về đến nhà nếu như bị mẹ nhìn thấy, chyện anh nói dối đi học thêm sẽ bị phát hiện. Anh vào trường học không được bao lâu, liền nhìn thấy một người đứng ở bảng thông báo làm cái gì đó, anh nhìn trong chốc lát, sau đó rời đi.
Khi đó chính là thời gian lên lớp, cô đang làm gì?
Các bạn học cũng biết anh vì đi dạy thêm cho người khác, tự học buổi tối có thể không có mặt, nhưng anh trở lại, các bạn học cũng không nói cái.
Anh ngồi xuống không bao lâu, Trình Vũ Phỉ liền tiến vào, trong tay nắm cái gì.
Nàng đau bụng, đi vệ sinh, nửa đường lại nhớ ra cái gì đó, đến chổ bài thi viết văn đó thận trọng kéo xuống . Bảng thông báo nơi đó, căn bản không tránh gió mưa, lần trước xuống một cơn mưa nhỏ, tự thể cũng bị ẩm rồi, cô không muốn nhìn thấy tờ giấy kia cũ rách nát đến cuối cùng cái gì đều nhìn không được. . . . . .
Sau khi kéo xuống tới, cô mới phát giác được mình lá gan trở nên lớn, nếu như bị người khác nhìn thấy, chuyện như vậy cũng là sẽ bị trừng phạt, nhưng tất cả mọi người đang đi học, sẽ không có nhìn người thấy chứ?
Cô vô tình nhìn lướt qua phòng học, thế nhưng thấy được An Diệc Thành. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn, cô trông giống như đứa bé đang làm sai việc gì. . . . . .
An Diệc Thành thấy mình rất kỳ quá, anh rõ ràng lấy ra quyển sách, làm ra bộ dạng nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài, vì sao ánh mắt lại hướng về phía bên kia nhìn cô? Cô một lát lại len lén quay đầu liếc mắt nhìn, một lát khẩn trương không biết như thế nào cho phải nằm xuống lại ngẩng đầu, cô đây là thẹn thùng?
Không thể hiểu, trên mặt anh nhanh chóng lướt qua một tia cười.
Sau lại, lúc anh vẫn cảm thấy ánh mắt của cô gái kia lại không rơi trên người mình anh cảm thấy mất mác, ngay cả chính anh cũng không thể tin được.
Cho tới bây giờ anh vẫn cảm thấy, đối với những ngươi thích mình anh không biết anh mù tịt về họ.
Nhưng vào thời điểm khi trong lòng anh tràn ngập cảm giác mất mác, khó chịu dâng lên, anh đột nhiên hỏi chính mình, đây phải coi là gì! Tại sao chính anh lại biến thành như vậy, tại sao lại có loại tâm tình này?
Bọn họ thậm chí không nói chuyện với nhau được mấy câu nói, thậm chí không có chung đụng, thậm chí cũng không biết đối phương có tính tình ra sao. . . . . .
Nhưng tại sao lại như vậy chứ?
Anh suy nghĩ cực kỳ lâu mới hiểu được, cô chính là khiến lý trí anh không hề thay vẫn đổi mặt bình thản trong cuộc sống, xuất hện xung quanh, khiến cuộc sống căng thẳng của anh có chút thả lỏng một ít, không có xuất hiện thì như mất đi thói quen và chút tiếng cười vui vẻ.
Thích cô, không lẽ như vậy sao?
Anh nghĩ, có lẽ, mình cũng lờ mờ hiểu ra.
Tác giả có lời muốn nói: còn tiếp, nhiều lời góp ý, tôi sẽ ghi nhận!
Đây là đoạn văn tôi viết thật bình tĩnh, tôi cảm giác mình rất dụng tâm, cũng hy vọng có mọi người thấy thích.
Chương 41
Cuối cùng thì kì thi tốt nghiệp trung học cũng đã kết thúc, những bạn học khác đều có gương mặt như đã được giải phóng, hận không được trở về trường lập tức đem tất cả sách xé toang sau đó muốn tung chúng lên bay lượn đầy trời, còn An Diệc Thành vẻ mặt nhẹ nhõm lại không hề xuất hiện, đối với anh mà nói, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, ngày mai sau khi thi nói xong, anh lập tức muốn bắt đầu đi ra ngoài tìm thêm việc làm ngắn hạn, anh đắn đo, nghe nói những người tuyển nhân viên không thích tuyển những người chỉ làm trong dịp hè, chỉ có thể nói mình chính là đi tìm công việc, sau đó nhanh chóng đi báo danh đại học trước, tìm lý do từ chối. Anh nghĩ đi trước tìm việc một chút, không tìm được thì sẽ tính cách khác
Anh trở lại trường học, lập tức nhìn thấy mấy bạn học ôm một chồng sách lớn đi bán, mà bên ngoài phòng ngủ trường học, thật sự tung bay không ít giấy sách vở. Anh nhíu mày, tất cả sách của mình anh cũng vẫn giữ lại nhà, sau đó lại bị mẫu thân xem như vật thần thánh mà giữ lại, mặc dù anh cũng cảm thấy thế này hoàn toàn không cần thiết, không có giá trị gì nhiều để cất giấu, còn không muốn nói là cũng chỉ là vật vô dụng bỏ đi, nhưng nếu mẹ anh làm như vậy, anh cũng sẽ không phản đối.
Có người mừng rỡ, có người khổ sở, tất cả đều là vì trận thi cử này vừa vặn đi qua , thế nhưng anh lại rất nặng nề, hình như so với người khác cảm xúc không hợp nhau.
Thi tốt nghiệp trung học xong, hình như ai cũng đã ý nghĩa giải phóng, các bạn học ba năm người vây tại một chỗ, bày kế hoạch đi nơi nào chơi, có người muốn ngủ suốt đêm, có người đề nghị đi KTV, có người là muốn đi trượt băng. . . . . . Những thứ đó, tất cả với anh đều không chút liên quan, anh nghĩ về nhà, mẹ anh đang ở nhà trong chờ anh, cuộc thi này rất quan trọng, mẹ anh sẽ cố hỏi anh tình hình của buổi thi
Anh vừa mới chuẩn bị đi, đã có người ngăn cản bước chân của anh.
Nhìn ở trước mặt mình là cô nữ sinh này, anh hơi hơi nhíu dưới lông mày, anh biết cô ấy, bởi vì cô là bạn tốt của Trình Vũ Phỉ , thật ra thì anh có chút không hiểu, Trình Vũ Phỉ này tính tình nhàn nhạt, làm sao lại có cùng tác phong làm việc như thế khoe khoang cô bạn gái này là bạn tốt? Nói thẳng ra Tiết Giai Nhu này, chỉ cần liếc thấy là đã biết được, nhìn cô ấy tới để nói chuyện, không khỏi khiến anh có cảm giác không thoải mái.
"An Diệc Thành, tôi có chuyện muốn nói với bạn." Tiết Giai Nhu hướng bốn phía nhìn một chút, hình như hy vọng không có người nhìn đến bọn họ ở chung một chỗ nói chuyện.
An Diệc Thành do dự mấy giây, sau đó gật đầu một cái.
Anh đi theo Tiết Giai Nhu tới dãy phóng học thí nghiệm lâu sau lưng, khu nhà đã lâu không có làm trường thi hay dạy học, cộng thêm các khóa khác cũng đã nghỉ sau thi tốt nghiệp trung học, nơi này bây giờ khá yên tĩnh, cùng so với những chỗ huyên náo kia hoàn toàn khác biệt.
Anh và Tiết Giai Nhu lúc này thì không có chuyện gì, vì vậy anh đoán được, Tiết Giai Nhu muốn nói chuyện, phải là chuyện có liên quan về Trình Vũ Phỉ, đây cũng là ý định của anh cùng với cô ấy tìm cho được nguyên nhân.
"An Diệc Thành." Tiết Giai Nhu cũng cảm thấy có chút không biết nên bắt đầu như thế nào, thậm chí cô cũng không biết mình làm chuyện này là đúng hay sai, cô biết mình là tự bản thân mà làm, cô cũng sẽ không nói cho Trình Vũ Phỉ biết, cô chỉ là đang suy nghĩ, Trình Vũ Phỉ thích người này thích lâu như vậy, nếu như anh ấy từ đầu đến cuối cũng không biết, đó cũng quá thật đáng buồn, "Tôi muốn nói cho bạn chuyện có liên quan đến Trình Vũ Phỉ."
"Ừ."
Anh không thể hiện nét mặt gì, điều này làm cho Tiết Giai Nhu có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là mở miệng cười, "Trình Vũ Phỉ thích bạn, rất yêu thích bạn, từ lớp mười đến bây giờ, vẫn luôn thích bạn."
Người khác nói thi tốt nghiệp trung học rất nhanh, nên nói có yêu thương cũng đừng cãi nhau, thầm mến cũng đừng thổ lộ, bây giờ sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học, cô lại giúp bạn mình tuyên bố chuyện này, cũng không tính là có lỗi chứ? Hơn nữa cô sẽ không nói cho Trình Vũ Phỉ, như vậy coi như An Diệc Thành đối với Trình Vũ Phỉ không có bất kỳ ý định nào, Trình Vũ Phỉ cũng sẽ không cảm thấy có điều không ổn, sẽ không khó chịu hay thất vọng, nếu như An Diệc Thành có ý định kia . . . . .
Tiết Giai Nhu quan sát anh thật lâu, mới nhìn thấy anh gật đầu một cái, sau đó cũng chưa có phản ứng khác.
Nói thật, Tiết Giai Nhu rất thất vọng. Đối với An Diệc Thành cô cảm giác được, anh không hề giống như bạn học nam khác một chút nào khi thấy cô thì ánh mắt sáng quắc, cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình so với nhìn cọc gỗ không khác biệt lắm, nhưng cô lại thấy không có chút nào cảm thấy thất bại.
Anh gật đầu, chẳng lẽ anh cũng đã biết chuyện đó rồi hả ?
Tiết Giai Nhu nghĩ đến sự thật này, vì Trình Vũ Phỉ thật khó khăn chịu, thật ra thì cũng có thể nghĩ thông suốt, An Diệc Thành là một ngườ lý trí, đối với anh mà nói, lo cho cuộc sống quan trọng hơn nhiều so với những thứ trăng, hoa, gió, tuyết kia. Tiết Giai nhu lấy ra một vật, đưa cho An Diệc Thành, "Mặc dù tôi không nên thúc đẩy cái gì, nhưng vẫn là muốn đem vật này cho bạn."
Tiết Giai Nhu đưa cho An Diệc Thành xong, liền xoay người rời đi, cô đi vài bước, quay đầu lại nhìn anh ấy, vẫn thấy anh còn đứng ở tại chỗ, cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ sự thật không hề giống Trình Vũ Phỉ đã nghĩ, anh không biết bất cứ chuyện gì, bị một người thích lâu như vậy, có lẽ dù sao cũng nên vào một lúc nào đó phát hiện thôi. . . . . .
Tiết Giai Nhu đưa cho An Diệc Thành chiếc máy ghi âm hình con thỏ hình, đó chính là đoạn nói chuyện giữa Tiết Giai Nhu và Trình Vũ Phỉ .
An Diệc Thành cầm lên con thỏ nhỏ này trong tay bề ngoài thật dễ thương, tâm sự trở nên nặng nề, nhưng anh vẫn không nhịn được, lúc trên đường trở về, đã lựa chọn nghe. . . . . .
Xuất hiện đầu tiên là tiếng của Tiết Giai Nhu, "Tôi thật không hiểu bạn, thích người kia bao lâu, tại sao cũng không muốn cho anh ấy biết? Bạn nên nói cho anh ấy biết, nói cho người ta biết, bạn vì muốn tiếp xúc với người ta, vẫn đi theo người ta về nhà. Còn tất cả mọi thứ về anh ấy, bạn vẫn nghiêm túc giữ lại. . . . . . Rõ ràng thành tích của bạn học khoa Văn thì tốt hơn, lại lựa chọn học khoa tự nhiên, cũng không phải bởi vì muốn gần anh ấy hơn một chút sao? Bạn nỗ lực học tập, chính là muốn cùng học chung một trường với anh ấy . . . . . Bạn đã làm nhiều điều như vậy, nếu như bạn không muốn cho anh ấy biết, như vậy bạn làm tất cả những thứ này thì có ý nghĩa gì !"
"Nói thì như thế nào? Có thể thay đổi cái gì không?" Trình Vũ Phỉ âm thanh trước sau như một bi quan.
"Bạn nói cho người ta biết tâm ý của bạn á, nếu như anh ấy cũng thích bạn, vậy các bạn dẵ có thể ở cùng một chỗ rồi. . . . . . Bạn vì anh ấy làm nhiều điều, nhiều chuyện như vậy, anh ấy nhất định sẽ thấy cảm động. . . . . ."
Trình Vũ Phỉ lại trầm mặc thật lâu, "Giai Nhu, bạn sai lầm rồi, tôi cũng không làm gì cho anh ấy. Tôi thích, thật ra thì anh ấy cũng không có bất kỳ chỗ nào tốt, cũng chưa từng làm cái gì cho anh ấy, thậm chí nếu như tôi vừa bắt đầu chủ động, chắc chỉ là quấy nhiễu anh ấy. Tôi cố gắng học tập, đạt được lợi ích cho chính mính, tôi đi theo anh ấy. . . . . . Cũng chỉ là thỏa mãn ham muốn của chính mình, anh ấy lấy được cái gì đâu, thật ra thì không có gì cả. . . . . ."
Đối với cách nói này của Trình Vũ Phỉ, Tiết Giai Nhu đã không còn sức lực để châm chọc.
Nhưng Trình Vũ Phỉ có lẽ là ngại Tiết Giai Nhu không đủ bực tức, rốt cuộc lại bổ sung thêm đoạn văn, "Ngược lại mình cảm thấy mình được đến rất nhiều, bởi vì anh ấy, kích phát động lực học tập, thành tích có tiến bộ rất lớn . Khoảng thời gian thích anh ấy, mình rất vui vẻ, chỉ là nhìn anh ấy thôi, đã cảm thấy trong lòng đầy đủ . . . . . Có lẽ ý nghĩ của mình quá ngây thơ, mình lại không cảm thấy mình thích người ta thì nhất định phải có kết quả với anh ấy mới gọi là ý nghĩa, dù là mình thật sự có ảo tưởng về những chuyện đó, nhưng ý nghĩa lớn nhất là anh ấy khiến cuộc sống của mình thêm phong phú, hơn nữa mình rất thích hưởng thụ anh ấy mỗi một ngày mỗi một giây, mình rất vui vẻ. Hơn nữa, anh ấy đáng giá để mình thích, anh ấy đáng giá để mình muốn thích anh ấy . . . . . Đây đối với mình mà nói, vậy là đủ rồi, mình may mắn nên mới có thể gặp phải như vậy một người tên là An Diệc Thành, anh ấy khiến mình biết động lòng là cảm giác tuyệt vời như thế, mình sợ nhìn thấy anh rồi lại sẽ mong đợi, anh ấy khiến mình cảm thấy mỗi một ngày đều tuyệt vời như thế. . . . . . Cho nên, như thế đã đủ rồi, mình có được cảm giác tuyệt diệu như thế, hơn nữa như thế này là đáng giá để sau này mình nhớ lại, đây chính là gia tài của mình. Dù là chỉ thuộc về duy nhất trí nhớ của mình."
Âm thanh thông qua con thỏ nhỏ phát ra, âm sắc không phải rất tốt, nhưng cuối cùng anh vẫn nghe được, thế nhưng vành mắt lại dần đỏ, anh có thể cảm thấy, khi cô nói những lời kia, cô nhất định sẽ rớt nước mắt. . . . . .
Cô thật sự đã rơi nước mắt, sau đó lại làm bộ cậy mạnh cười đối với bạn tốt nói, anh chính là tài sản quý giá nhất. . . . . .
Đêm hôm ấy, dù thế nào đi nữa anh vẫn không ngủ được, thậm chí đem đoạn nói chuyện kia, nghe lại không biết bao nhiêu . . . . . .
Anh đột nhiên phát hiện, thật ra thì đây cũng là tài sản quý giá thuộc về anh trân, khi anh cô đơn trong cuộc sống, màu sắc rực rỡ duy nhất, chính là cơn gió nhẹ đó.
Ngày thứ hai là thi nói, buổi tối ăn bữa cơm chia tay.
Khi Trình Vũ Phỉ chủ động tới mời rượu thì anh nhìn cô vài giây, không phải cô cho là anh đối với cô cảm thấy xa lạ, còn anh lại nghĩ cô vì sợ tự mình biết hiểu tâm tư của cô, đã cực kỳ lâu chưa từng xuất hiện trước mặt anh, hôm nay cô đứng trước mặt của mọi người chủ động đến gần anh, có phải cô đã do dự thật lâu mới dám bước chân ra hành động?
Dù là có thể đục nước béo cò, anh là lớp trưởng tất cả mọi người ở mời anh, cô cũng mời rượu liền như vậy sao có thể không thấy được.
Đột nhiên anh nghĩ, cô có thể tự tin một chút. . . . . .
Cho nên ly rượu đó, anh uống rất sảng khoái.
Vào một buổi tối kia, đối với anh mà nói, chính là một loại phóng túng, cũng giống như là một loại lựa chọn. Anh nghĩ vì mình muốn có cuộc sống hoàn toàn phóng túng một lần, không cần lý trí đi suy tư chính xác hay không, mà là anh nghĩ làm như vậy thì cứ như vậy làm, anh nghĩ vì cô sẽ gánh chịu tương lai. . . . . .
Sau đó thì sao, anh đi đến nàh cô tìm cô, nhưng một lần cũng không nhìn thấy cô.
Khi mẹ cô hết lần này tới lần khác dùng ngôn ngữ đâm vào làm tổn thương anh mỗi một lần như vậy anh cũng tự nói với mình, đây chẳng qua là bọn họ không biết mình mà thôi, nhưng ngày này qua ngày kia, anh phát hiện, thì ra mình không giống như cách mà mình biểu hiện ra là không thèm để ý.
Anh để ý, đáng chết là anh có để ý.
Cô vẫn còn có vị hôn phu. . . . . .Anh thậm chí suy nghĩ, anh đến tột cùng từng được xem là gì? Cô vẫn không muốn thổ lộ, có lẽ so với cô những người khác cũng rõ ràng, anh cũng chỉ là điểm sáng trong cuộc sống thời thanh xuân của cơn gió nhẹ kia, với cuộc sống của cô không chút không liên quan, vì vậy sau này cơn gió đó, sẽ cùng người khác kết hôn, sau đó mình biến thành một dạng kí ức xuất hiện trong trí nhớ của người kia . . . .
.
Vậy cuối cùng anh từng được coi là gì?
Loại ý nghĩ này, khiến anh rơi vào điên cuồng, anh đem con thỏ nhỏ đáng yêu kia, con thỏ mà lúc nào anh cũng thấy như tài sản quý giá, ném vào trong nước. . . . . .
Lúc ném đi, anh lập tức hối hận. . . . . .
Trình Vũ Phỉ tỉnh lại rất sớm, ngày vẫn còn chưa sáng, vẫn còn tối âm u, chuyện đầu tiên cô làm là đi sờ người bên cạnh, Tiểu Gia vẫn ở chỗ cũ trong ngực cô, hơn nữa ngủ rất say.
Đây không phải là mộng, không phải nằm mơ, điều này khiến cô cảm động đến mức muốn khóc.
Cô hôn lên trán của Tiểu Gia, đây là đứa bé của cô, là con của cô.
Gió thổi, cửa vang dội tiếng ken két ken két, lúc này cô mới phát hiện, thì ra là vẫn chưa đóng cửa, gió thật to, cô cau mày, cẩn thận để Tiểu Gia để qua một bên, đắp kín chăn, cô mới đi đóng cửa.
Bởi vì sợ Tiểu Gia tỉnh lại, ngay cả đèn cũng không mở.
Cô đi tới cửa, vào lúc vừa định đóng, phát hiện có một cánh cửa khác, ở đấy cũng vang lên ken két ken két, quỷ thần xui khiến, cô đi tới.
Vì vậy cô nhìn thấy đứng ở bên cửa sổ cái kia có một bóng người, trong tay của anh cầm một điếu thuốc, không biết anh đã hút bao nhiêu, mà cô chỉ là đứng ở ngoài cửa thôi, là có thể nghe thấy được mùi thuốc lá rồi.
Anh vẫn không nhúc nhích, đứng trong đêm đen, tựa như một đường viền, nhưng bóng dáng kia lại rơi vào ánh mắt của cô, khiến cô cảm thấy có cảm giác chua xót, mắt ê ẩm, sau đó liền muốn rơi nước mắt.
Cô đứng đầy một lát, không nhịn được, khẽ hít nhẹ mũi.
Âm thanh rất nhẹ, nhưng người bên cửa sổ đã xoay người lại, nhìn về phía cô.
Chương 42
Trình Vũ Phỉ cảm thấy anh đang nhìn thẳng vào mình, mặc dù căn bản là cô không thấy được rõ vẻ mặt của anh, điếu thuốc trong tay anh run lẩy bẩy, một đám tro lửa nhanh chóng rớt xuống, tàn lửa còn chưa rơi xuống đất thì nó đã hoà cùng một thể với màn đêm.
Trình Vũ Phỉ nhìn người đàn ông cách đó không xa, cô cố thể hiện ra bên ngoài một thái độ bình thường, nhưng lại không cách nào khống chế được cõi lòng cuồn cuộn phập phồng trong lòng, giống như trở lại cái thời trung học, muốn nhìn anh thêm một cái, rồi lại sợ nhìn lâu quá thì anh sẽ phát hiện, tâm tình cô mâu thuẫn một cách kì dị, vừa cảm thấy xa lạ vừa lại thấy quen thuộc, nhưng bây giờ, tâm tình và quá khứ chồng chất lên nhau….
Gió vẫn còn thổi, cô thấy lạnh nhưng vẫn bất động.
Anh đứng ở đó bao lâu rồi, vừa rồi đang suy nghĩ về điều gì?
“Anh…anh...Không ngủ?’’
Giọng của cô rất nhẹ tựa như lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan thành những mảnh vụn nhỏ, thế nhưng anh lại có thể nghe ra sự ân cần cùng thấp thỏm trong đó, anh dập tắt điếu thuốc trong tay, không nói gì.
Trình Vũ Phỉ lại bước từng bước nhớ về quá khứ của anh, em trai của cô đã nói cho cô biết tất cả những chuyện đã xảy ra, cô có thể đoán được mẹ mình đã nói những lời đả thương anh như thế nào, càng biết rõ anh một mình nuôi lớn Tiểu Gia là một việc không dễ dàng chút nào, điều kiện gia đình anh ra sao sợ rằng không có ai có thể rõ ràng hơn cô, cô yêu là yêu một cách thuần khiết thiếu niên áo trắng chói mắt, nhưng đằng sau vẻ chói mắt kia chính là gian khổ, anh có tốt hay anh xấu xa, cô đều sẵn lòng chấp nhận. Cô đều rõ ràng so với bất kì ai, anh đã khó khăn như thế nào.
Cho nên, dù hiện tại cô cũng hiểu, đồng thời cũng rất hiểu rằng lúc đó trong ánh mắt anh khi nhìn cô mang theo hận ý, anh thật sự hận cô, bởi chính cô đã thay đổi cuộc đời của anh. Cô vẫn luôn hi vọng rằng mình không trở thành gánh nặng nào của anh, không ảnh hưởng đến tương lai của anh, trong mắt người khác anh vẫn là một thiếu niên tiền đồ vô lượng, còn cô, đã từng có những ngày hạnh phúc khi được chăm sóc anh, cũng đủ rồi.
Đáng tiếc, những chuyện đó là không thể nào thực hiện được, thế nên anh hận cô cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Anh vẫn nhìn cô, nhìn cô đi từng bước đi về phía mình.
Trình Vũ Phỉ của ngày trước, vĩnh viễn không bao giờ làm được động tác này, anh đang nghĩ đến tột cùng là cô đã thay đổi hay chỉ là anh cho rằng cô thay đổi.
Anh không lên tiếng khiến cô càng lộ vẻ khẩn trương. “Xin lỗi, em không nói cho anh biết, liền đã đến đây…. Lúc đó chỉ là em quá kích động…… Em rất nhớ Tiểu Gia”.
Tâm tình của cô vẫn tiếp tục phập phồng như cũ.
An Diệc Thành nhíu mày, “Không trách anh sao?”
Trách cứ anh không cho cô gặp Tiểu Gia, biết rõ Tiểu Gia là con của cô lại lừa cô tuổi thật của Tiểu Gia, cố tình khiến cô lệch hướng, anh căn bản cũng không nghĩ rằng Tiểu Gia sẽ gặp cô, càng không hy vọng hai mẹ con nhận nhau, những chuyện đã xảy ra, tất cả cô đều không để ý ư, không trách anh sao?
Trình Vũ Phỉ suy nghĩ rất nhiều cuối cùng lại hé ra một nụ cười khổ, “ Trong mắt anh. Em không xứng đáng làm một người mẹ đúng không? Càng không có đủ lập trường và tư cách để trách cứ anh ’’.
Hốc mắt cô chợt đỏ, không nhịn được, chính là do cảm xúc đột nhiên tới khiến đôi mắt cô nhanh chóng ướt át.
Cô sinh con ra, nhưng lại không thực hiện được bất cứ nghĩa vụ làm mẹ nào, cũng chưa từng cho Tiểu Gia uống một giọt sữa mẹ, không có mặt để dỗ dành lúc con khóc, không đỡ Tiểu Gia khi nó bị ngã, không xuất hiện vào thời điểm mà nó cần mẹ nhất, người mà luôn bên cạnh Tiểu Gia những lúc ấy đều chính là người đàn ông đang đứng trước mặt cô lúc này, cô làm sao có lập trường cùng tư cách gì mà đi trách cứ anh chứ!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian